VÌ Sao LẠi XẢy Ra CÁc CuỘc ThẢm SÁt?
Friday, February 3, 2017 3:44
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.
Nghiên cứu về khoa học huyền bí, tâm linh, ufo, chính trị, tôn giáo
Đức Phật là hoàng tử của bộ tộc Sakya có 80.000 người. Khi Đức Phật đi tu thì phụ hoàng của Đức Phật ở lại trị vì vương quốc, vào thời đó đất nước láng giềng tìm cách xâm chiếm đất nước Sakya. Đức Phật mỗi lần biết hai nước sắp đụng binh đao là Ngài ra biên giới ngồi thiền ở đấy. Vua của hai nước đều rất nể Đức Phật, nên thấy Đức Phật đến là tất cả đều rút quân về hết.
Hai năm sau, nước bên cạnh lại đem quân đến, Đức Phật lại ra biên giới ngồi và họ lại rút quân về. Nhưng lần thứ ba, hai nước chuẩn bị binh đao thì Đức Phật không ra đấy ngồi nữa. Kết quả là đất nước bên cạnh đánh nhau với đất nước của Đức Phật và một vụ thảm sát xảy ra là 80.000 người đã chết gần hết.
Lúc này học trò mới hỏi Đức Phật trong lúc hai nước đang đánh nhau chưa xảy ra vụ thảm sát chết 80.000 người:
- Tại sao Đức Phật lại đang tâm nhìn toàn là họ hàng của mình bị giết một cách thảm thương như thế mà sao Ngài không ra biên giới ngồi một lần nữa. Nếu mà Ngài ngồi một lần nữa thì biết đâu họ lại rút quân về?
Đức Phật mới trả lời:
- Ta không thể ngăn lại việc này được, vì nếu ta ngồi đấy thì sẽ có lần khác họ đến mà họ trốn tránh ta. Ta không thể lúc nào cũng ngồi biên giới được, bởi vì giữa hai đất nước này có nhân quả với nhau.
Mọi người mới hỏi xin Đức Phật kể cho họ biết nhân quả hai nước như thế nào và Đức Phật mới kể là:
- Đất nước Sakya của Ngài cách đây rất nhiều đời là một bộ tộc rất lớn ở trên thượng nguồn một con sông và rất thèm muốn đất đai và của cải của một bộ tộc lớn khác ở hạ lưu con sông đấy. Nhưng mà hai bộ tộc đều lớn mà đánh nhau thì sẽ chết rất nhiều người mà chưa chắc đã chiếm được, nên là bộ tộc của Đức Phật mới quyết định sẽ bỏ thuốc độc vào thượng nguồn. Đấy là quyết định rất độc ác, vì nếu bỏ thuốc độc thì không phải chết ít người mà có thể diệt toàn bộ tộc kia, cộng với đàn bà, trẻ con chết sạch vì uống phải nước đấy.
Thế nên đất nước tổ chức một cuộc trưng cầu là có thực hành biện pháp mạnh mẽ đấy với cả đất nước hạ lưu không? Thì 80.000 người bỏ phiếu đồng ý, còn lại 20.000 – 30.000 người là không đồng ý. Tỷ lệ đồng ý rất cao, 80.000 người bỏ phiếu vào cái vụ thảm sát đấy và kết quả là cái lệnh ấy được thực thi và giết hại khoảng 100.000 người ở bộ tộc ở phía dưới hạ lưu. Bộ tộc ở hạ lưu uống phải nước đấy, họ chết dần chết mòn thì có một vị hoàng tử ở bộ tộc hạ lưu con sông ấy mới biết được âm mưu của đất nước kia và biết là sẽ không thể thoát khỏi cái chết vì đã uống phải thuốc độc mất rồi. Và hoàng tử này thề rằng sau này sẽ lãnh đạo nhân dân để trả thù bộ tộc thượng nguồn.
Sau đó, đời mà Đức Phật sinh ra thì cha của Ngài có một người em, người em đấy thì không may mất sớm nên đứa con của người em được cha của Đức Phật nhận làm con nuôi. Tuy mang tiếng là hoàng tử nhưng vì bố mẹ mất, tài sản bị phân tán, nên ông không có tiền bạc, không có tài sản, ông hoàng tử đó bị tất cả những người xung quanh coi thường và sỉ nhục. Ông hoàng tử con nuôi đấy cảm thấy đất nước này đối xử với ông quá tệ nên bỏ trốn và mong muốn rằng sau này nếu ta có khả năng quay về ta phải trả thù những người đã từng xử tệ với ta. Ông trốn sang nước láng giềng thì vua nước láng giềng lại hiếm muộn, không có con. Một hôm vua đi săn thì gặp cậu bé này ở khu rừng, thấy cậu bé này thì cực kỳ thông minh và hiểu biết nên nhận cậu làm con nuôi. Khi cậu bé lớn lên thì truyền ngôi cho. Và cậu bé này lãnh đạo đất nước của mình đem quân để đánh đất nước của Đức Phật.
Cậu bé này chính là hoàng tử của đất nước ngày xưa và trận thảm sát 80.000 người diễn ra do bộ tộc Sakya − bộ tộc trên thượng nguồn ngày xưa − tái sinh làm 80.000 người của bộ tộc Sakya, những người nào ký vào bản bỏ phiếu cho việc giết người ấy thì lần này đều vì một lý do nào đấy bị chết trong trận chiến đấu: Người thì bị đốt chết, người thì bị bắn chết, người thì chẳng may không thoát được, kể cả trẻ con hay người lớn. Một cuộc thảm sát diễn ra mà có một số người chạy trốn được. Những người trốn được bởi vì họ không có nghiệp chết ở trong trận chiến đấu đấy, do họ không gây ra cái nghiệp xấu để chết ngày hôm đó nên là họ thoát được chết, nhưng 80.000 người khác bị giết.
Mục Kiền Liên khi ông nghe Đức Phật giảng nhân quả như vậy thì ông vẫn rất thương và nghĩ:
- Dù sao những người bị chết cũng là cô chú, anh chị em họ của Đức Phật hết, mình lại có thần thông, mình phải đến cứu người ta.
Thế là ông không hỏi gì Đức Phật vì nếu mà hỏi Phật, Phật sẽ bảo thôi đừng cứu vì không cứu được đâu. Nhưng mà ông nghĩ là mình có thần thông, mình có tài năng nên phải đến cứu. Ông dùng thần thông bay đến kinh thành. Trong cảnh chém giết hỗn độn ấy, thì ông mới phát hiện ra là có 20 người đang núp dưới một khu cung điện, ông mới bảo: “Nếu mọi người muốn thoát hãy đi theo tôi”. Thì những người đó bảo “Làm thế nào để đi theo được bây giờ vì xung quanh bao vây hết rồi?” Ông bảo là: “Bây giờ tôi có một cái bát, tôi sẽ biến nó to ra thành một ngôi nhà, mọi người chỉ cần chui vào cái bát này, sau đó tôi sẽ bay lên trời và đem mọi người trốn thoát”. 20 người đấy toàn là anh em họ hàng thân thích của Đức Phật. Mọi người mừng rỡ chui vào cái bát. Mục Kiền Liên bay về và rất vui vì nghĩ là cứu được 20 người hoàng thân quốc thích của Đức Phật, lập tức đến gặp Đức Phật ngay để khoe là: “Con vừa cứu được họ hàng của Ngài”. Khi ông đến thì Đức Phật bảo: “Đâu, cứu được đâu?” Mục Kiền Liên mở bát ra thì thay vì thấy 20 người thì ông thấy một vũng máu trong đó.
Nhân quả mạnh đến mức là những người kia không thể thoát khỏi được nhân quả luôn. Họ chết trong khi đang ở trong cái bát đó, biến thành vũng máu. Ông này kinh hãi quá mới làm rơi cái bát xuống đất. Xong ông hỏi Đức Phật là:
- Trong cái đoàn quân chém giết kia không phải ai cũng là người của bộ tộc cũ. Rất nhiều người là ở bộ tộc hạ lưu cũ, nhưng cũng rất nhiều người mới, rất nhiều người sinh ở một đất nước mới mà vẫn chém giết, thảm sát bao nhiêu người vô tội, chả nhẽ họ không gặp quả gì?
Đức Phật bảo:
-Con đừng có vội, đợi vài ngày nữa rồi sẽ biết.
Khi đoàn quân chiến thắng khải hoàn đi về, rất hạnh phúc vì giết được bao nhiêu người, cướp được bao nhiêu của cải. Trên đường về họ đi qua một con sông khô cạn – đang trong lúc mùa khô – đoàn người rất là mệt nên ông Vua kia mới quyết định sẽ cắm trại ở trên bờ sông. Thế nhưng nửa đêm trời nóng quá, rất nhiều người thay vì trên bờ sông, bắt đầu đem lều, các thứ xuống cắm trại giữa lòng sông vì dưới sông đang ẩm. Đấy chính là những người mà họ thảm sát người rất vô tội mà lại không có nghiệp ngày xưa đã từng bị thảm sát, nhưng nghiệp này nặng hơn nhiều. Thế là họ nằm dưới dòng sông và nửa đêm tự nhiên có một cơn lũ tràn ở thượng nguồn về và tất cả mọi người chết sạch, không còn ai. Có một số người đã nằm xuống dưới lòng sông rồi nhưng tự nhiện cảm thấy lạnh quá lại lên bờ nằm vì không có nghiệp chết thì những người này không chết.
Nhân quả nó vận hành như thế nên không thể có chuyện là gieo một cái nhân mà lại không gặt quả. Không bao giờ có chuyện đấy! Gieo nhân chắc chắn quả sẽ đến. Đây là câu chuyện ghi trong sử sách đời Đức Phật.
-Trích từ buổi giảng Pháp Nhân quả và Sức khỏe -
Theo TradamTrongSuot
Bài viết được đăng bởi http://www.zeronews.us
Nghiên cứu về khoa học huyền bí, tâm linh, ufo, chính trị, tôn giáo