Lượt xem | |
Hiện tại: | |
1h trước: | |
24h trước: | |
Tổng số: |
Khi còn non trẻ tôi luôn tin vào tình yêu, tôi tin cái lung linh của tình yêu bởi nó cho ta cảm giác được nhận thêm, được cho đi, được có quá nhiều đến nỗi choáng ngợp.
Rồi cuộc đời cũng dạy tôi rằng tình yêu cũng tràn ngập khổ đau, tình yêu có đủ sắc màu của dối gian, của chia ly, của xa cách, của đổ vỡ, của ly tan. Tình yêu dễ làm ta cười nhưng cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào nụ cười tươi tắn ấy và để lại nỗi đau khôn nguôi. Từ đó tôi nhìn tình yêu bằng đôi mắt e dè hơn, bằng trái tim bớt rộn rã hơn, bằng ánh mắt nghi ngại hơn… nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời ngọt ngào hơn khi tình yêu có mặt …
Khi còn non trẻ, tôi luôn tin vào lòng tử tế mà tôi học được từ cha mẹ, từ thầy cô và từ những người xung quanh. Tôi tin người ta luôn “gặp lành” nếu biết “ở hiền”, tôi tin cái ác không thể có cơ hội tồn tại giữa cuộc đời dài lâu, tôi tin những cái ôm thân ái luôn làm người ta gần nhau hơn và đẩy lùi những nghi ngại.
Rồi cuộc đời cũng dạy tôi rằng, không chỉ có thể sống và an toàn bằng lòng tử tế bởi có khối kẻ không cần lòng tử tế vẫn sống an nhàn, no đủ thậm chí vênh váo vì được người khác luồn cúi, nịnh bợ. Cuộc đời cũng bảo tôi rằng, cái ác vẫn luôn tồn tại dưới một bộ mặt đẹp đẽ, cái ác bây giờ làm người ta đau đớn hơn nhưng lại khiến người ta im lặng chịu đựng hơn. Từ đó tôi không còn nhìn thấy lòng tử tế thong dong đi giữa cuộc đời, lòng tử tế bây giờ lặng lẽ hơn, hiếm hoi hơn… nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời này luôn tốt đẹp khi còn lòng tử tế…
Khi còn non trẻ, tôi luôn tin vào giá trị của sự thật. Tôi tin cuộc sống này chỉ có thể tồn tại khi sự thật được nhìn nhận. Sự thật làm người ta có đủ dũng khí nhìn lại thiếu sót của mình, sự thật làm người ta đủ bao dung khi nhìn thấy lỗi lầm của người khác, sự thật làm người ta không phải tự gian dối, lừa phỉnh chính mình, để nghênh ngang bước hoài trong bóng tối… mà cứ ngỡ đang bước trong ánh hào quang chói lòa.
Rồi cuộc đời cũng chỉ cho tôi rằng, đôi lúc tin vào sự thật quá lại là tự hại mình, rằng cái điều khó nghe nhất, khó nói ra nhất …lại chính là sự thật và rằng cái giá trị của sự thật bây giờ mong manh giữa đôi bờ thực ảo. Từ đó tôi ngại ngần hơn khi tin vào mọi điều được nhìn thấy, được nghe thấy. Sự thật bây giờ chỉ như một tiếng cười khẽ vu vơ, sự thật ngủ quên đâu đó giữa cuộc đời… Nhưng tôi vẫn tin rằng, cuộc đời sẽ trong trẻo hơn khi sự thật thức giấc…
Khi còn non trẻ, tôi đã sống với trái tim hừng hực niềm tin, tôi đã cho và nhận đủ những đau thương hạnh phúc của cuộc đời. Tôi chưa bao giờ nuối tiếc hay ân hận về những chọn lựa của mình dù có thể những lựa chọn đó chưa được đúng lắm, hay lắm…
Nhưng ngẫm lại, có gì trong cuộc đời này là chỉn chu tuyệt đối đâu… Tôi chợt nhận ra rằng, khi còn non trẻ người ta có cái nhìn lành lặn bao nhiêu … thì khi lớn hơn, già hơn người ta lại có cái nhìn nghi ngại và hao hụt đi bấy nhiêu… Phải chăng đó là sự đổ vỡ?
Trong nhiều sự đổ vỡ… theo tôi sự đổ vỡ về niềm tin là sự đổ vỡ nặng nề nhất. Sự đổ vỡ niềm tin vào tình yêu làm chơi vơi lòng chung thủy, sự đổ vỡ niềm tin vào lòng tử tế làm nảy sinh cái ác, sự đổ vỡ niềm tin vào sự thật làm trỗi dậy sự dối gian… Sự đổ vỡ niềm tin là sự đổ vỡ của nhiều đổ vỡ.
Tôi đã từng có nhiều lần cảm thấy bị bẻ vụn khi niềm tin sụp đổ. Cái cô gái thành thị hai mươi tuổi khi ấy vác ba lô lên và đi với bầu nhiệt huyết sôi sục, bất chấp những khó khăn và gian khổ phía trước… Ba năm sống và làm việc ở một góc rừng, hơn 20 năm về lại thị thành để ngửi thêm mùi gian dối, cô phát hiện những điều mình từng ngộ nhận đều là sai lầm, niềm tin ngày nào bị phá vỡ, bị bẻ vụn như miếng bánh đa dập nát.
Hơn ba mươi năm sau, cái cô gái thành thị ấy đã không còn.. cái niềm tin mà cô từng thơ ngây nuôi dưỡng cũng không còn.. Một điều lạ rằng dù phải nghe, phải đối diện với những điều dối trá mỗi ngày… cô gái của hơn ba mươi năm trước bây giờ đã trở thành một phụ nữ lành lặn hơn xưa… Chào nhé cô gái ngây thơ của 30 năm trước!
Theo tinhhoa.net