Với tôi, muốn hôn nhân hạnh phúc, muốn tôi coi trọng vợ thì cái cảm giác đầu tiên của tôi là vợ phải là gái trinh.
Tôi quen em từ hồi học cấp 3, nhà hai đứa không cách nhau xa lắm. Cô ấy bằng tuổi tôi. Cô ấy là một người hiền lành, ngoan ngoãn. Ngay từ hồi còn đi học, tôi cũng đã có cảm tình với cô ấy và luôn mang hình mẫu em để chọn vợ sau này. Chính bởi thế sau những cuộc tình rong ruổi bên ngoài, tôi xác định sẽ lấy cô gái ngoan hiền này về làm vợ.
Tôi có một quan điểm sống khá cổ hủ, tôi nghĩ nếu đã yêu và lấy vợ phải lấy một cô gái còn trinh. Gia đình tôi là một gia đình nề nếp, người về làm dâu con nhà tôi nhất quyết phải là con gái ngoan ngoãn, chính chuyên. Dù với lý do gì đi chăng nữa, tôi và gia đình tôi cũng không thể nào chấp nhận cảnh một cô con dâu không còn trong trắng.
Vì thế, tất cả những cô gái tôi yêu trước đó đều là những cô gái còn trinh. Tôi yêu ai là luôn xác định nghiêm túc, còn chuyện đến được với nhau hay không phụ thuộc vào rất nhiều điều. Nhưng dù cô ấy có khiếm khuyết điều gì thì cũng không bao giờ được phép không còn là con gái khi đến với tôi. Gia đình tôi khá giả, bản thân tôi cũng là người thành đạt, ngoại hình ưa nhìn, tôi nghĩ những đòi hỏi của tôi về sự trinh tiết của phụ nữ chẳng có gì là quá đáng cả.
Trước đây tôi đã từng yêu vài người. Tất cả họ đều còn trong trắng khi đến với tôi. Họ đã trao cho tôi đời con gái. Phải thú thật là cái cảm giác được trở thành người đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái thực sự sung sướng vô cùng. Với tôi, muốn hôn nhân hạnh phúc, muốn tôi coi trọng vợ thì cái cảm giác đầu tiên của tôi là vợ phải là gái trinh.
Tôi mừng vì kiếm được một người vợ lý tưởng. Mà từ trước tới nay, cái chuyện cô ấy chưa từng yêu ai thì mọi người ai ở gần đó cũng biết vì thế tôi tin chắc rằng cô ấy còn trinh. Ảnh minh họa: Internet. |
Nhưng những cuộc tình đó đều không dẫn đến kết quả cuối cùng. Cô thì quá tham lam, thực dụng, cô thì lại thích nhõng nhẽo, không thể đảm đương vị trí làm vợ tốt được nên tôi chia tay. Tôi kiếm vợ không chỉ cho tôi mà còn là dâu con cho cả gia đình tôi nữa nên nhất quyết không thể chọn bừa được. Tôi không muốn lấy nhau về rồi lại bỏ nhau, gia đình tôi không chấp nhận cách sống làm dơ xấu dòng họ như thế.
Yêu xa, yêu gần mãi cuối cùng tôi quyết định tìm hiểu vợ sắp cưới của tôi bây giờ. Chúng tôi không còn lạ lẫm gì nhau cả vì ngày xưa đi học cùng trường, cùng lớp với nhau suốt. Cô ấy ngoan hiền, hàng xóm láng giềng và cả gia đình tôi đều biết. Bởi vậy khi nghe tôi nói sẽ tìm hiểu cô ấy, bố mẹ tôi ai cũng ủng hộ. Tôi mừng vì chí ít cũng đã có sự hậu thuẫn.
Tình yêu này nhanh chóng đơm hoa kết trái vì nói đúng ra cô ấy rất hiểu chuyện, đúng mực. Tôi mừng vì kiếm được một người vợ lý tưởng. Mà từ trước tới nay, cái chuyện cô ấy chưa từng yêu ai thì mọi người ai ở gần đó cũng biết vì thế tôi tin chắc rằng cô ấy còn trinh. Nghĩ như vậy nên tôi quyết định “giữ” cái đó cho tới ngày chúng tôi cưới.
Sau nửa năm tìm hiểu, chúng tôi chính thức làm lễ ăn hỏi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đòi hỏi cô ấy chuyện “đó” và cô ấy ưng thuận. Nhưng rồi cảm giác của tôi tụt dốc cực độ. Tôi cảm thấy sốc, thấy mình bị lừa và khinh thường khi tôi biết cô ấy không còn trong trắng. Kinh nghiệm của một thằng đàn ông cho tôi biết điều đó.
Cô ấy khóc lóc nói rằng cô ấy chưa từng yêu ai cả, chỉ là ngày đầu, khi mới bập bẹ đi làm thêm thời sinh viên, cô ấy có bị chuốc say không nhớ điều gì hết, chỉ biết sáng hôm sau có anh bạn đồng nghiệp ở bên cạnh. Vì không có bằng chứng gì, vả lại bản thân cô ấy không nhớ gì hết, nên cô ấy không làm gì được. Sau đó cô ấy tự động xin thôi việc và dặn lòng không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Nghe từng lời bạn gái kể mà tôi đau đớn tưởng chừng như sắp gục ngã. Bao năm tháng qua, tôi giữ gìn cho vợ sắp cưới để giờ nhận lại một kết cục như vậy. Với tôi điều đó rất khó chấp nhận.
Cô ấy cầu xin tôi tha thứ, chấp nhận cô ấy nhưng tôi không biết phải làm gì lúc này cho phải nữa. Không cưới cô ấy thì gia đình, họ hàng của tôi sẽ bị chê cười, danh giá của bố mẹ tôi cũng bị ảnh hưởng. Từ trước tới nay nhà tôi không có tiền lệ đó bao giờ cả. Còn nếu cưới một người vợ không còn trong trắng thì tôi không cam tâm. Tôi sợ rằng vì nỗi ám ảnh đó sẽ theo vợ chồng tôi suốt trong chặng đường hôn nhân. Ngay từ khi bắt đầu chúng tôi đã như vậy thì làm sao sống hạnh phúc được. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.
P.V.Hung760
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.
2014-10-18 09:24:09