ĐĂNG TIN
logo
Online:
Visits:
Stories:
Profile image
Tác giả: BINVIET News
Trang tin cá nhân | Bài đã đăng
Lượt xem

Hiện tại:
1h trước:
24h trước:
Tổng số:
Giấc mơ của Tập Cận Bình
Saturday, May 30, 2020 20:54
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.


Người ta có thể từ một giấc mơ mà trở nên bất hủ, nhưng cũng có thể vì một giấc mơ mà thành kẻ tội đồ.

Thắp lên “mộng ảo Trung Hoa”, chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình từng khiến người ta tin vào sự phục hưng vĩ đại của một đất nước đang trỗi dậy. Nhưng khi quyền lực đã lên tới đỉnh điểm, bàn cờ chính trị tưởng như đang nhượng bộ trước bàn tay sắt của ĐCSTQ, thì ván cờ đột nhiên đảo ngược, giấc mộng Trung Hoa bỗng trở thành ảo tưởng xa vời.

Bài viết này kể về một giấc mơ, nhưng không phải “Trung Hoa mộng” mà ông Tập từng đề xướng trong kỳ họp đại hội năm 2013, mà chỉ là giấc mơ vừa mới diễn ra cách đây một đôi ngày.

Sau nhiều chuyến đi bái Thiên bái Địa, từ động Ngàn Phật ở Cam Túc đến long mạch núi Tần Lĩnh ở Thiểm Tây, tới hang đá Vân Cương ở phía nam chân núi Vũ Châu, ông Tập lại lặng lẽ đi viếng thăm mộ cha mình.

Giữa vườn thông vi vút, thảm cỏ xanh xanh, Tập Cận Bình lặng lẽ cúi đầu trước bức tượng khắc họa hình ảnh cha ông, Tập Trọng Huân, đang ngồi dựa lưng vào vách đá. Những hình ảnh trước mắt ông cứ nối đuôi nhau không ngưng nghỉ: Thương chiến Mỹ – Trung chưa kịp hạ nhiệt thì Hồng Kông lại nổ ra biểu tình đòi dân chủ, biểu tình chưa kịp lắng xuống đã bùng lên đại dịch Vũ Hán, đại dịch này chưa thể giải quyết êm xuôi thì làn sóng bài Trung đã lan ra khắp toàn cầu. Để rồi hôm nay, người ta oán hận ông, luận tội ông, quy trách nhiệm cho ông, đòi ông cả những món nợ máu từ xa xưa của ĐCSTQ, và rồi toàn thế giới réo tên ông như một kẻ tội đồ…

Dòng suy nghĩ cứ miên man miên man thì bất chợt một giọng nói vang lên khiến ông bừng tỉnh: 

– Tự cổ chí kim, làm quân vương bạo chúa thì được gì? Chỉ có tiếng xấu đến muôn đời! Còn ngươi, ngươi muốn để lại gì cho hậu thế?

Tập Cận Bình ngẩng mặt lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc chiếc áo kaki màu nâu cũ đang quay lưng lại phía mình. Ông không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại:

– Xin hỏi, tiên sinh là ai mà lại tự ý vào nơi đang canh phòng nghiêm ngặt như thế này?

Vị tiên sinh trong chiếc áo kaki vẫn điềm nhiên như trước, nhưng giọng nói dường như lại nặng thêm mười phần: 

– Nghịch tử! Trước mặt ta còn không mau hành lễ?

Ông Tập khẽ giật mình khi vị tiên sinh kia quay mặt lại, là cha, đúng rồi, chính là người cha Tập Trọng Huân đã quá cố của ông. Vẫn chiếc áo kaki như thời còn sống, nhưng Trọng Huân lại trông trẻ hơn nhiều, giống như cha của cậu bé 5 tuổi Cận Bình.

Tập Cận Bình cúi gập người trước cha, còn Tập Trọng Huân thì khẽ thở dài một tiếng:

– Hôn quân vô đạo, bái Phật cũng vô ích!

Tập Cận Bình biết cha có ý trách mình, bèn kính cẩn thưa:

– Con quả thực không có ý làm kẻ hôn quân bạo chúa, nhưng chính trường cũng giống như chiến trường, không phải là nơi dành cho những kẻ nhu nhược thoái lùi.

– Ta từng dặn con: Cho dù làm quan lớn thế nào thì cũng phải hết lòng vì quần chúng, lẽ nào con đã quên lời ta? Năm xưa ta vì bảo vệ sinh viên biểu tình ở Thiên An Môn mà vào tù ra tội, còn con, con đang làm gì ở Hồng Kông thế này? Ta vì viết sách về giới quan trường ở Thiểm Bắc, phơi bày bộ mặt của ĐCSTQ mà bị đàn áp trong Cách mạng Văn hóa, còn con, con vẫn còn bảo vệ cái đảng ăn tàn phá hoại này hay sao? Ta cả đời nhường nhịn và nhẫn nại, còn con, hết đánh chiếm biển đảo lại giăng bẫy đòi nợ, rồi lại toan thao túng chính trị nhà người ta, thế có đáng mặt quân tử hay không? Ta đến lúc nhắm mắt vẫn tự hào là “cả đời chưa từng chỉnh đốn ai”, còn con, con lại nhân bệnh dịch mà uy hiếp thế giới, thế có phải làm xấu mặt ta hay không?

Tập Cận Bình khẽ đáp:

– Nhưng con…

Tập Trọng Huân nói bằng giọng nghiêm nghị:

– Còn cãi lời cha sao? Ta xuống hoàng tuyền rồi vẫn luôn dõi theo từng bước đi của con, lẽ nào ta lại không biết? Chính trường thì đấu đá, quan chức thì tận sức vơ vét, nhân dân thì đói khổ lầm than, còn ngoại giới thì ngoảnh mặt quay lưng. Giờ thì ai cũng muốn tính sổ với Trung Quốc, rốt cuộc, con muốn đất nước này phải trôi dạt về đâu?

Tập Cận Bình cúi đầu trước cha. Trong cái chính trường khốc liệt này, người ta trước mặt thì tỏ ra quy phục nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giẫm đạp lên nhau, đã từ lâu ông không còn đặt niềm tin vào ai được nữa. Chỉ khi đứng trước mặt cha, ông mới dám bộc bạch những điều sâu kín nhất trong lòng. Ông nói:

– Tạ ơn cha đã khổ công dạy bảo. Tình thế đến bước này, con thực sự bế tắc, không biết còn cầm cự được bao lâu. Con đang lưỡng nan tiến thoái, đâu đâu cũng là cạm bẫy rình rập, quả thực trong lòng luôn bối rối không yên.

Ngài Tập Trọng Huân gật đầu, nói:

– Con trai, ta biết con đã dành trọn tâm huyết cho đất nước này, chỉ hiềm nỗi, sinh không gặp thời. Con đã thấy cái đảng này giả dối ra sao, tà ác thế nào, nó chỉ có thể dựa vào giả dối và tà ác để tồn tại, và bất cứ ai đứng trong hàng ngũ của nó cũng buộc phải trở nên giả dối. Con có hoài bão phục hưng đất nước, nhưng cái đảng này sẽ chỉ khiến tâm sức của con phí hoài mà thôi.

– Thưa cha, con chưa hiểu ý cha. Chẳng phải nhờ có đảng mới có Trung Quốc ngày hôm nay, nhờ có đảng Trung Quốc mới có được vị thế lớn mạnh chưa bao giờ có như lúc này?

Ngài Tập Trọng Huân bật cười:

– Cả đời ta cũng đã từng lầm tưởng như thế. Chỉ đến sau khi nhắm mắt xuôi tay ta mới biết mình đã phí hoài tuổi xuân vô ích. Trung Quốc giàu mạnh là vì đảng đang phục vụ đất nước sao? Không, là một chữ: “cướp!”. Cướp dân, cướp đất, cướp nước, cướp núi, cướp sông, cướp biên giới, cướp biển đảo, cướp chính quyền, cướp tất tần tật không chừa một thứ gì. Chừng nào con còn lãnh đạo, còn muốn duy trì

Tin nổi bật trong ngày
Tin mới nhất

Register

Newsletter

Email this story

If you really want to ban this commenter, please write down the reason:

If you really want to disable all recommended stories, click on OK button. After that, you will be redirect to your options page.