David R. Nguyen là một trong số 3.000 trẻ em Việt Nam được đưa lên máy bay sơ tán trong chiến dịch Operation Babylift. 40 năm đã trôi qua, David vẫn không ngừng tìm kiếm thông tin về mẹ mình.
David R. Nguyen tên thật là Nguyễn Trọng Dũng, là con nuôi trong một gia đình người Mỹ ở thành phố Boston, bang Massachusetts. Là một trong hàng nghìn trẻ em Việt nam sang Mỹ trong chiến dịch Operation Babylift (Không vận Trẻ em) tháng 4/1975, anh trải qua một thời thơ ấu khó khăn khi phải đối mặt với sự hiếu kỳ của mọi người xung quanh.
Trong lá thư gửi người mẹ đẻ đang đi tìm, anh kể rằng mình “luôn ghen tỵ với những đứa trẻ khác khi họ mang những bức ảnh lúc bé tới trường”.
Anh David R. Nguyen (Nguyễn Trọng Dũng) trong trại trẻ năm 1974
“Tất cả những gì con có là tấm ảnh buồn bã của con tại trung tâm trẻ mồ côi với bảng tên trước mặt. Con giống như một tù nhân nhí, mặc những bộ đồ ngủ ngớ ngẩn”.
Theo thông tin trong Giấy Cam Kết Cho con, mẹ anh tên là Nguyễn Thị Ba, sinh năm 1941, quê ở Kien Hoa, được cho là Kiến Hòa, nay là tỉnh Bến Tre. Bà có thời gian sinh sống ở Sông Mao thuộc xã Hải Ninh, huyện Bắc Bình, tỉnh Bình Thuận.
Anh David hiện đang sống ở bang Massachusetts, Mỹ.
Ngày 12/6/1972, David chào đời từ mối tình mẹ anh và một binh sĩ hàn Quốc. Tuy nhiên, khi anh mới được 4 tháng tuổi thì cha anh về nước. Vì không có điều kiện nuôi con, tháng 7/1974, bà Ba gửi con trai vào tổ chức tiếp nhận và chăm sóc trẻ em Holt trên đường Hoàng Văn Thụ, quận Tân Bình, Sài Gòn.
Theo David, anh đã bắt đầu hành trình tìm lại mẹ ruột trong 10 năm qua. Anh đã thử nhiều cách như đăng tin trên Internet, liên hệ với các cơ quan báo chí Việt Nam và nhờ tổ chức Holt giúp đỡ nhưng chưa đạt được kết quả. “Nhiều lúc tôi đã muốn dừng lại vì không chắc rằng liệu mình có thể tìm lại được mẹ. Liệu họ có đi tìm tôi hay không”.
Giấy cam kết trao con cho trại trẻ của bà Ba.
Trong bức thư, David viết rằng anh dã khóc khi đứa con trai đầu lòng chào đời. Anh khóc không chỉ vì niềm vui được làm bố mà đó còn là vì lần đầu tiên trong đời, anh được nhìn thấy một người có chung huyết thống với mình. “Ngày hôm đó, con đã ngắm con trai con và có thể thấy thằng bé có đôi mắt, đôi môi và cái mũi của con. Và đó là một cảm giác tuyệt diệu. Con nhận ra rằng mối quan hệ ràng buộc giữa cha mẹ và con cái là một tình yêu thuần khiết”.
Cuối bức thư, David cảm ơn mẹ vì đã giúp anh có được cuộc sống như ngày hôm nay. Anh hy vọng một ngày nào đó, hai mẹ con có thể gặp lại nhau.” Ở đây, con muốn nói với mẹ là con sống tốt và hi vọng 40 năm qua mẹ cũng được bình yên và không phải lo lắng cho con”.
Đăng Nguyễn
2015-04-19 04:48:07