ĐĂNG TIN
logo
Online:
Visits:
Stories:
Profile image
Tác giả: Mr. Trung
Trang tin cá nhân | Bài đã đăng
Lượt xem

Hiện tại:
1h trước:
24h trước:
Tổng số:
Tự truyện của Roy Keane (chương I): Sự thật về cú đạp Alfie Haaland
Wednesday, October 15, 2014 6:49
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.


Tự truyện của Roy Keane (chương I): Sự thật về cú đạp Alfie Haaland

Cựu thủ quân của Man Utd vừa ra cuốn tự truyện “Hiệp Hai”. Cuốn sách lập tức thu hút sự chú ý của người hâm mộ khi hé lộ ra nhiều câu chuyện thuộc diện thâm cung bí sử trong cuộc đời sự nghiệp lừng danh của Roy Keane.

Tháng 4/2001, bóng đá Anh rầm rộ xung quanh vụ bê bối do thủ quân của Man Utd Roy Keane gây ra. Trong trận đấu ở Ngoại hạng Anh với Man City, Keane vào bóng ác ý, đạp trúng đầu gối của Haaland khiến anh này phải rời sân trên cáng phút 86. Keane bị phạt thẻ đỏ nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó. Sau hàng loạt án kỷ luật từ Man Utd và Liên đoàn bóng đá Anh (FA), tháng 9/2002 Keane bị lôi ra điều trần vì cuốn tự truyện đầu tay – vài tháng sau vụ bê bối Saipan trên đất Nhật Bản (vụ bê bối của đội tuyển Ireland tại World Cup 2002, nơi Roy Keane và HLV Mick McCarthy xảy ra bất đồng khiến thủ quân của đội bị đuổi về nhà ngay trước khi giải đấu diễn ra).

Cuốn sách mang tên “Keane” có một vài chi tiết ám chỉ anh đã cố tình đạp Haaland và hả hê vì đối thủ chấn thương. Chính những ngôn từ này đã khiến Keane gặp rắc rối và mang tiếng nhơ nhiều năm về sau. Về phần Haaland, sau pha va chạm với Keane, cầu thủ này chẳng mấy khi được vào sân do sa sút phong độ. Nhiều lần, cựu tuyển thủ Na Uy định đâm đơn kiện Keane vì cho rằng cựu tiền vệ của Man Utd khiến sự nghiệp của anh tan thành mây khói.

Chương 1

Câu chuyện được mọi người biết đến là tôi tự gây ra chấn thương cho mình, rách dây chằng chéo trước, sau khi tôi va chạm với Alfie Haaland. Haaland kêu tôi đứng dậy và đừng vờ vịt nữa. Và rồi, ở lần tiếp theo nhìn thấy hắn, tôi ra tay, khiến sự nghiệp của hắn tiêu tan.

Nhưng đó không phải là những gì đã xảy ra.

Trong cuốn sách có tên Keane của tôi ra lò tháng 9/2002, chỉ vài tháng sau World Cup và Saipan, tờ News of the World đã trích đăng một số đoạn, trong đó có một đoạn thế này: “Một màn trình diễn tồi. Họ đã chuẩn bị tốt còn chúng tôi thì không. Chúng tôi dẫn trước City nhờ quả phạt đền của Teddy khi chỉ còn 20 phút là hết trận. Howey cân bằng tỷ số khoảng năm phút trước khi hết trận. Tôi đã đợi Alfie gần 180 phút, ba năm nếu tính cả thời gian bên ngoài sân cỏ. Khi hắn có bóng ở đường biên phía xa (Alfie hẳn đã vãi… ra quần). Tôi đã đợi đủ lâu rồi. Tôi chơi hắn thật mạnh. Tôi đã chạm vào bóng, tôi nghĩ vậy. ‘Nhận lấy này, thằng khốn. Và đừng bao giờ đứng trước mặt giễu cợt bảo tao ăn vạ nữa nhé. Bảo với thằng bạn David Wetherall của mày là sẽ có vài quả cho nó nữa đấy’. Không cần đợi Mr Elleray rút ra chiếc thẻ đỏ, tôi quay lưng đi thẳng vào phòng thay đồ”.

Đó là những dòng gây chú ý, một ấn bản tốt. Nó hoàn hảo theo cách nào đó. Tôi chắc là nhà xuất bản Penguin và các tiệm sách đã không quá buồn. Tôi hiểu rằng khi bạn ra sách có nghĩa là bạn đang bán một thứ gì đó, bạn đang bán một phần tài sản của bạn. Tôi đã không lường trước được những gì báo chí sẽ đăng. Thật không tin được. Nó như thể tôi đang cố giết một ai đó. Thời gian ấy quả là một cơn ác mộng.

Keane trong ngày ra mắt cuốn tự truyện thứ hai của anh. Ảnh: Giường Tầng Hoàn Mỹ.

Cuốn sách đã được lên kế hoạch – ngày in và ngày xuất bản được quyết định từ một năm trước. Chúng tôi dự kiến sẽ ra sách sau khi tôi tham dự World Cup. Nó đã được mong chờ là một cuốn sách tốt. Theo sau một vòng loại khó khăn và một vòng chung kết tốt ở Nhật Bản, tôi nghĩ cuốn sách sẽ ổn. Nhưng tôi đã không đá World Cup và tôi không thể rời khỏi nhà khi mà lũ cún yêu không có ai chăm sóc. Một hai tháng trôi qua như thế. Mọi thứ chuẩn bị lắng xuống. Nhưng rồi vụ Haaland trở thành bê bối mới nhất. Giới truyền thông bu lấy nó. Họ đã bày ra một vở diễn. Họ muốn vài hành động và để cho công bằng, tôi cho họ một vài thứ để kiếm ăn.

Rắc rối là việc FA sẽ vào cuộc, và họ đã làm điều đó. Họ buộc tội tôi khiến trận đấu trở nên xấu xí bằng pha vào bóng có chủ đích triệt hạ với Haaland và tệ hơn, họ tính đường thu lời từ những mô tả của tôi về pha va chạm. Hình phạt khiến tôi đau đớn, nhất là cái thứ hai. Họ muốn tạo ra một kẻ khoe mẽ về việc gây chấn thương cho người khác với hy vọng bán thêm được vài cuốn sách.

Tôi đã quá mệt mỏi. Nó khiến tôi mất ăn, mất ngủ. Tôi vẫn ra sân cỏ nhân tạo chuẩn bị cho các trận đấu nhưng tôi gặp vấn đề ở hông. Tâm trạng của tôi cũng vậy, nó đến quá nhanh từ sau vụ Saipan. Gia đình tôi, những người thân thuộc nhất phải chịu đựng. Tôi là một cầu thủ nhưng lại phải gặp nhiều luật sư.

Phiên điều trần được tổ chức ở Bolton, tại Reebok. Nó không phải là một phiên tòa nhưng tạo cảm giác như một phiên tòa. Tôi cho rằng như thế là sai. Đây chỉ là vấn đề của cầu thủ nhưng lại chẳng được xem như thế. Đó chỉ là một hình phạt của FA thế mà tôi phải đi từ Manchester tới đó với luật sư và cố vấn luật cho Nữ hoàng (QC: Queen’s Counsel là một dạng luật sư cao cấp được công nhận bởi tòa án và có quyền được tham gia các phiên tòa tại Anh). Cảm giác đó không đúng tí tẹo nào. Chiếc xe im lặng lăn bánh. Tôi không thực sự biết họ là ai. Không hề có chút tích cực nào. Không! “Chúng ta sẽ đấu tranh”, làm tất cả để hạn chế thiệt hại. Đó là ngày làm việc bình thường của các vị luật sư nhưng nó thậm chí còn khủng khiếp hơn với tôi. Tôi biết là tôi sẽ thua. Nhưng tôi cũng biết rằng khi tôi trở về nhà vào ban đêm, mọi thứ sẽ qua.

Nếu có mặt ở Reebok hôm đó, hẳn bạn sẽ nghĩ là tôi đã phạm tội giết người.

Tôi ước là tôi sẽ đi một mình đến Reebok – “Nghe này! Tôi sẽ gặp hai ông ở đó”. Thực ra, tôi ước mình không cần đến luật sư. Tôi ước là chỉ cần đi đến đó và nhận hình phạt. FA phạt và FA đưa ra phán quyết cuối cùng. Thẩm phán và bồi thẩm đoàn. Áp lực đến từ giới báo chí. “Họ muốn lấy lại công lý cho trò chơi”. Tôi đã ở trong tình cảnh như thế trước khi trả lời thẩm vấn và tôi cảm thấy mình sẽ được lắng nghe. Những lúc như thế, ngay lập tức tôi chỉ muốn nhận án phạt chứ không hề nghĩ đến chuyện đưa ra những lời phản kháng.

Pha vào bóng tai tiếng của Keane. Ảnh chụp màn hình.

FA có một tên luật sư giết chóc. Mập và lùn, tên là Jim Sturman đến từ London. Hắn thực sự rất tuyệt, hắn hơ tôi trên lửa. Chúa ơi – chỉ vì một pha vào bóng. Trước phiên điều trần, hắn bảo với tôi trong toilet rằng hắn là một cổ động viên cuồng nhiệt của Spurs. Chúng tôi đã đứng tiểu gần nhau và nói chuyện như hai người đàn ông trong toilet.

Hắn nói: “Tôi nghĩ anh là một cầu thủ giỏi đấy”. Hắn nói hắn ngưỡng mộ tôi. Giống như tất cả những gã luật sư có tài, hắn lịch sự đến chết người.

Tôi đã nghĩ rằng “Ồ, tên này tốt đấy chứ, hắn sẽ không làm khó mình”.

Nhưng hắn đã xé tôi ra từng mảnh – thằng chó. Đó là công việc của hắn, xé xác tôi. Tôi vẫn giữ suy nghĩ là ước gì hắn ở bên phía mình.

Sau khi thẩm vấn tôi trong khoảng một tiếng. Hắn cầm cuốn sách lên và giơ vào mặt tôi.

“Ô, mặt anh trên bìa sách này, đây là sách của anh phải không?”, hắn hỏi

Tôi đáp: “Phải”

“Đây là sách của anh hả?”,

“Ừ”, tôi lại đáp

“Anh có bảo vệ những gì anh đã viết trong sách không?”

“Có”

“Tất cả những gì trong cuốn sách này?”

“Đúng, nhưng nó còn có tay của người chép lại nữa”

“Đây là sách của anh”

Hắn cầm cuốn sách trước mặt tôi.

“Đây có vẻ là một cuốn sách trung thực. Anh đã nói những từ này”, hắn nói

“Tôi không ám chỉ điều đó, tôi không nói như thế. Tôi không chắc là tôi có nói những từ ghi trong sách hay không vì tôi thuê người thuật lại chứ không phải tôi viết”, tôi đáp.

Họ đã lao vào một cuộc chiến đúng nghĩa nhưng tôi biết là mình sẽ thua thôi. Nhưng bạn vẫn phải chiến đấu. Giống như ở trên một võ đài quyền anh. Bạn có thể thua nhưng bạn sẽ làm gì? Bạn không thể giơ tay đầu hàng, bạn phải đánh.

Hắn rất tài. Tôi đã nghĩ trong đầu “Mẹ mày chứ”.

Công việc của hắn là chưng ra một hình ảnh về tôi, trông như du côn – một người đàn ông suy tính trong đầu rồi lao đến gây thương tích cho đồng nghiệp. Và hắn đã thành công.

Băng ghi hình giúp sức cho hắn.

“Chúng ta có thể xem video không?”, hắn hỏi.

Họ chiếu chậm pha vào bóng, Chúa ơi. Bất cứ thứ gì mà làm chậm lại đều trông rất kinh khủng, nó trông tồi tệ hơn. Ngay cả cái hỉ mũi của bạn khi làm chậm còn trông phát tởm. Cú vào bóng – khi làm chậm ở mọi góc độ, trông rất đáng chán. Lúc đấy tôi chỉ muốn hét lên: “Dừng cái video khốn kiếp này lại. Đưa tao hình phạt và biến khỏi đây”. Jim Sturman đã có một ngày tốt lành. Tôi nghĩ hắn đã rất hả hê. Tên khốn ấy là một cổ động viên Tottenham

Tôi đã nghĩ trong đầu “Mình đang bị chơi xỏ ở đây”. Và rồi, tôi ngồi xuống.

Tin nổi bật trong ngày
Tin mới nhất

Register

Newsletter

Email this story

If you really want to ban this commenter, please write down the reason:

If you really want to disable all recommended stories, click on OK button. After that, you will be redirect to your options page.