Những người Trung Quốc
Wednesday, March 19, 2014 2:37
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi đọc thấy những cảm xúc kiểu: “Đáng đời, chết bớt tụi Tàu đi!” hay “cứ Khựa chết là an tâm rồi!” xuất hiện sau khi máy bay Malaysia mất tích với 158 hành khách Trung Quốc.
Có người còn bình phẩm thân nhân của hành khách Trung Quốc là “vô văn hóa” vì họ khóc và chửi Malaysia Airlines không cung cấp thông tin về người thân yêu đã mất tích của họ.
Tôi đã từng gặp những người bị chết người thân sau một cuộc dẫm đạp, mất cả gia đình vì sóng thần và bị thương vì súng ở vùng giao tranh, hoặc một người mẹ có đứa con của mình vừa chết vì làm dâu ở xứ người. Tôi không biết liệu những người vừa bình phẩm ác ý như thế có khác gì với những con người đang đau khổ vì biết mình vừa vuột khỏi tay người thân yêu của mình – MÀ KHÔNG HIỂU VÌ SAO. Nhưng tôi tin rằng sẽ không có một ai có thể bình tĩnh cười hiền dịu thanh lịch sau 4 ngày người thân của mình biến mất trên một chiếc máy bay to oành không còn dấu vết gì trên đời cả. Và mọi sự đau khổ đều đáng được thông cảm. Mọi sự giận dữ và nước mắt đều đáng được trân trọng, vì khi là người – ta sẽ khóc thương đồng loại mình trước cái chết và sự thương tâm.
Tôi không rõ liệu 158 con người (sinh ra vào thế kỷ 20) liệu có thù hận gì với mấy cuộc chiến diễn ra tám chục kiếp trước hay không (hoặc có trót lừa đảo ai trong mấy bạn chửi đó không), nhưng tôi không tin rằng, khi ta ném vào mặt nhau một mũi dao – thì cuộc đời sẽ chả tốt đẹp lên tí nào hết.
Tôi vẫn còn nhớ hồi là sinh viên đại học, cả trường tôi sinh viên xuống đường ở đại sứ quán Trung Quốc. Lúc ấy nhiều sinh viên Trung Quốc đang du học trong trường tôi sợ lắm, mấy bạn bảo họ không dám ra đường vào buổi tối, họ nghĩ người Việt Nam căm ghét họ và họ cảm thấy bạn trong trường nhìn họ “lạ lắm”. Tôi cũng không biết trả lời thế nào – lúc ấy, tôi chỉ thầm tự hỏi, mấy đứa nhóc sinh năm 1987 như tôi thì có éo tội tình chiến tranh gì mà bị người ta chửi bới chứ???? Tụi nó đi du học mà.
Mẹ tui là một Việt kiều ở TQ – mẹ kể rằng ông tôi là thợ ôtô bậc 7 cho một nhà máy ở Trung Quốc. Ngày nào mẹ cũng có phiếu lấy sữa về cho 5 anh em uống vì ông là người giỏi chuyên môn, được đối xử như lãnh đạo trong nhà máy dù không có vai vế gì. Anh học trò Trung Quốc của ông tôi dù theo ông học từ lúc mẹ tôi chưa ra đời, đến tận lúc mẹ tôi 14 tuổi, anh vẫn qua nhà chào hỏi, phụ giúp ông. Xong mẹ kể tiếp, sau khi cả nhà kêu gọi “yêu nước” về Việt Nam của “mấy ai đó”, ông tôi được phân công về Hà Tiên công tác – rồi khổ sở từ ấy, cái gì cũng tem phiếu công nhân. Là thợ máy bậc 7, ông phải mở thêm ở nhà một cái tiệm sửa xe đạp để có thứ này thứ kia cho con cái ăn – lãnh đạo công ty đi ngang qua sửa xe, thay hết thứ này đến thứ khác rồi cười hề hề xin “miễn phí nha”! Đó là khoảng thời gian mẹ tôi khổ nhất kể xong mẹ bảo, chả biết “yêu nước” sướng cỡ nào.
Tôi cũng hổng biết căm ghét người Trung Quốc thì sướng chỗ nào )
Theo KhaiDon
Bài viết được đăng bởi http://www.zeronews.us