Mẹ đã khóc hết nước mắt khi cầm tờ kết quả khám thai trên tay.
Con yêu!
Mẹ quyết định giữ con với niềm tin nhỏ nhoi lắm nhưng mẹ sẽ cố gắng nuôi niềm tin ấy cho lớn dần và hy vọng con yêu sẽ chào đời lành lặn dù mẹ biết rằng ước muốn đó thật khó trở thành hiện thực.
Vậy là mẹ con mình đã song hành cùng nhau được 32 tuần rồi. Mẹ vẫn đi khám thai đều đặn, vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra với con để lạc quan sống, để con yêu của mẹ có thể phát triển những tuần cuối trong bụng được tốt nhất. Ngày mẹ biết tin có con, mẹ đã không cầm được nước mắt. Vậy là sau hơn 2 năm trời mong ngóng, con yêu cũng đã đến. 2 năm liền mẹ không hề kế hoạch, cũng cố gắng ăn uống đầy đủ, sinh hoạt cân bằng để sớm có con nhưng có lẽ duyên chưa đến. Con đến với bố mẹ khi tuổi mẹ cũng đã xấp xỉ 30. Có đôi lúc mẹ cũng lo sao mãi con không đến, nhỡ đâu bố mẹ vô sinh. Thời gian đó, bố mẹ đã phải đi thăm khám nhiều nơi, uống bao nhiêu thang thuốc, cuối cùng con mới chịu đến. Những tưởng ông trời chỉ thử thách bố mẹ thế thôi, vậy mà…
Ngày mẹ thông báo có con, bố đã ôm chầm lấy mẹ rồi hét toáng lên sung sướng khiến hàng xóm cũng phải ngó sang nhìn. Nhưng có hề chi, còn gì tuyệt vời hơn là có con. Cả đêm đó, bố mẹ không sao ngủ được, cứ nằm nói chuyện về con, tính toán mọi việc để chăm con lớn rồi chuẩn bị đồ đạc đón con chào đời. Bố còn nói cả đến chuyện lấy vợ, gả chồng cho con cũng là lúc bố mẹ đến tuổi về hưu, vui mừng nhưng cũng không khỏi lo lắng…
Trong ý nghĩ của mẹ, con luôn lành lặn và hoàn hảo. (ảnh minh họa)
Con lớn dần trong bụng mẹ. Tất cả các kết quả mọi lần khám thai đều rất ổn. Mẹ lại thuộc tuýp người không nghén ngẩm nên ăn uống rất tốt và cân nặng cũng vì thế mà tăng ầm ầm. Vì vậy lần nào đi khám, cân nặng của con cũng to hơn chuẩn, bố mẹ mừng lắm. Nhưng tất cả niềm vui đó đã kết thúc ở tuần 17 thai kỳ. Mặc dù kết quả đo độ mờ da gáy ở tuần 12 không có gì nghiêm trọng nhưng không hiểu sao đến tuần 17, mẹ đi làm xét nghiệm tripple test, con lại bị dương tính với bệnh down. Cầm kết quả trên tay, mẹ đã không đứng vững. Mẹ đã khóc ngay tại bệnh viện và bố cũng ôm mẹ khóc. Vậy nhưng theo lời bác sĩ thì đây chỉ là kết quả ban đầu. Nguy cơ con bị bệnh trên thực tế là chưa thể xác định, sẽ phải chờ 1 tuần sau để tiếp tục làm xét nghiệm chọc ối.
1 tuần đó thực sự mẹ sống trong sợ hãi. Mẹ sợ có vấn đề gì đó chẳng lành với con, sợ con mẹ đang chịu đau đớn. Cả tuần đó mẹ đã không thể ăn uống được gì nhiều vì lo cho con. Nhiều lần trong đêm mẹ tỉnh giấc khi giọt nước mắt đang trên mi. Mẹ sợ mất con – đứa con mẹ mong ngóng cả 2 năm trời mới có được. Sau khi chọc ối, bố mẹ lại tiếp tục chờ đợi 3 tuần nữa mới có kết quả. Thời gian đó đúng như trong ngục tù. Mẹ đã xin làm, nghỉ ở nhà vì mẹ không thể tập trung được công việc. 3 tuần đó mẹ luôn nghĩ đến những rủi ro mặc dù bác sĩ đã nói nhóm nguy cơ cao chỉ chiếm 1/131. Nhỡ đâu con yêu lại rơi vào trường hợp đặc biệt. Khi biết kết quả khám thai con đã ở tuần 21 thai kỳ rồi. Nói dại nếu có vấn đề gì thì sao mẹ có thể bỏ được con đây? Mẹ đã quen lắm với việc có con bên mình nhất là khi đã cảm nhận được những chuyển động nhẹ nhàng, rất yêu của con…
Ngày biết kết quả chọc ối, mẹ đã ngất xỉu, mẹ đã không còn tin ở mắt mình, mẹ đã khóc hết nước mắt. Bác sĩ kết luận con yêu bị dị tật, thừa ngón tay, sứt môi, hở hàm ếch. Ôi mẹ sao có thể sống nổi nữa đây? Tại sao ông trời lại không thể ban cho mẹ một đứa con lành lặn? Tại sao con lại bị dị tật trong khi mẹ mới 29 tuổi, chưa phải là tuổi có nguy cơ cao khi mang bầu, bố mẹ đều khỏe mạnh, gia đình hai bên không ai bị dị tật cả…? Bác sĩ cho bố mẹ thời gian 2 tuần để suy nghĩ có nên bỏ con. Suốt thời gian đó, mẹ không biết làm gì ngoài việc nghĩ đến con. Nhiều lúc mẹ không dám đối mặt với sự thật, mẹ nghĩ có thể bác sĩ nhầm thì sao? Mẹ ước mẹ chưa từng đi khám thai, chưa từng biết đến cái kết quả động trời kia để hai mẹ con mình cứ vui sống đến cuối hành trình 40 tuần. Giờ đây mẹ biết tính sao, mẹ không dám nghĩ đến việc bỏ con. Mẹ đã gần 30 tuổi rồi, mẹ thèm được nghe tiếng khóc trẻ thơ, mẹ thèm được ôm ấp, bế bồng con trên tay, mẹ không muốn mất con đâu…
Mẹ để mọi việc cho bố quyết định nhưng bố chẳng đưa ra ý kiến gì. Cứ mỗi lần thấy con đạp, mẹ cầm vội tay bố đặt lên bụng để cùng cảm nhận những nhịp đập của con là nước mắt bố lại chảy, rồi bố mẹ lại khóc, bố mẹ thương con lắm con biết không? Con còn chưa kịp chào đời đã phải chiến đấu với bệnh tật.
Thời gian 2 tuần để đưa ra quyết định có bỏ con hay không trôi qua thật nhanh, đã gần đến ngày phải trả lời bác sĩ nhưng dường như cả bố và mẹ đều không muốn nghĩ đến chuyện ấy. Đêm đó, mẹ đã thức cả đêm, mẹ nằm nghe từng chuyển động của con, lúc con ngủ, lúc con thức, lúc con xoay người… Chưa bao giờ mẹ thấy mẹ cần có con đến vậy, mẹ quyết định rồi mẹ sẽ giữ lại con, cho dù con sinh ra không lành lặn thì con vẫn là con của bố mẹ. Con cái là của trời cho, ông trời ban cho mẹ thế nào mẹ sẽ nhận vậy. Con yêu hãy cố gắng chống chọi bệnh tật để đồng hành cùng mẹ vượt qua giai đoạn khó khăn này nhé.
Vậy là mẹ con mình đã song hành cùng nhau được 32 tuần rồi. Chỉ còn 2 tháng nữa thôi, mẹ sẽ được gặp mặt con trai, cứ nghĩ đến lúc đó mẹ lại rớt nước mắt. Mẹ sẽ đối diện với con thế nào nhỉ, mọi người nhìn con sẽ bàn tán thế nào… nhưng mẹ không quan tâm đâu. Mà biết đâu con sinh ra lại lành lặn như bao đứa trẻ khác? Mẹ có một niềm tin như thế đấy, dù nhỏ thôi nhưng hãy cho mẹ tin như thế nhé. Cho dù khi con sinh ra có bị dị tật thì trong mắt mẹ con vẫn luôn lành lặn và hoàn hảo. Mẹ sẽ đặt tên con là Xương Rồng để con mạnh mẽ, vượt lên mọi chông gai, khó khăn để vui sống như cây xương rồng vậy đó…
Mẹ yêu con rất nhiều!
Mẹ Nguyễn Nhật Hạ (Hà Nội)
2013-09-08 03:44:09
Nguồn: http://eva.vn/ba-bau/ben-trong-con-la-cuoc-chien-voi-tu-than-c85a150870.html